Hôm Linh tốt nghiệp, Thắng mang bó hoa tới chúc mừng, lòng đầy hân hoan vì cả hai đã hứa sẽ cùng nhau về ra mắt gia đình anh. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng tan biến khi Thắng thấy Linh ngồi lên chiếc xe Air Blade của một chàng trai lạ. Tay cô ôm eo hắn, còn hắn thì nhìn cô đầy tình tứ.
Thắng lao tới chặn đầu xe:
– Em định đi đâu? Em đã hứa hôm nay sẽ theo anh về ra mắt bố mẹ mà!
Gã trai lạ bật cười, ánh mắt khinh khỉnh:
– Ra mắt ai? Mày điên à? Cô ấy là vợ sắp cưới của tao. Cái thằng đi xe số cũ mèm như mày đừng nhận vơ nữa.
Hai người đàn ông lao vào nhau, suýt chút nữa thì ẩu đả nếu không có bạn bè xung quanh ngăn cản. Thắng quay sang nhìn Linh, giọng anh nghẹn lại:
– Em giải thích đi. Thế này là sao? Hắn ta nói em là vợ sắp cưới của hắn, nghĩa là gì?
Linh không nhìn Thắng, giọng cô lạnh tanh:
– Anh ấy nói đúng. Anh ấy là con trai trưởng phòng chỗ em thực tập. Em và anh không thể đi xa hơn được nữa. Em không muốn làm dâu bà bán trà đá và ông bảo vệ trong căn nhà trọ chật chội.
– Nói thế nghĩa là em chê nhà anh nghèo? Thế 5 năm qua ai đã làm lụng nuôi em ăn học? – Thắng đau đớn hỏi.
Linh nhún vai, giọng thản nhiên:
– Cảm ơn anh đã giúp đỡ em 5 năm qua, nhưng chồng em không thể là một người lái xe ôm. Chồng em phải là người có tương lai, như anh ấy đây. Anh ấy đã hứa sau khi cưới sẽ trả lại hết số tiền anh từng giúp em. Em xin lỗi.
Nói rồi Linh lên xe ôm eo bạn trai sắp cưới bỏ mặc Thắng đứng đó chết lặng. Anh đã tin tuyệt đối vào Linh vậy mà giờ phút tưởng sắp cưới em làm vợ thì em lại cho anh quả đắng thế này.
1 tháng sau ngày ra trường Linh lên xe hoa với chồng mới, cô dự định không mời Thắng vì không muốn làm anh khó xử. Nhưng rồi suy nghĩ mãi tới sát ngày cưới, Linh mới quyết định báo tin cho bạn trai cũ. Gọi là thông báo thôi, vì dù gì 5 năm qua Thắng cũng quá tốt với Linh chứ cô biết chắc Thắng sẽ ngại thân phận mình và không dám tới dự đâu.
Tiệc cưới được tổ chức trước ở nhà trai trong một nhà hàng. Đối với người thành phố thì đây không phải là đám cưới quá nổi bật nhưng với những người họ hàng từ quê Linh ra thì họ đã quá choáng ngợp rồi. Linh đầu tiên được đi ăn cưới trong nhà hàng sang trọng, ai ai cũng phải tấm tắc khen số Linh quá sướng.
Linh cười rạng rỡ trong chiếc váy cưới cùng chồng đang đứng ở ngoài tiệc cưới mới khách vào dự thì choáng váng khi thấy một chiếc xe sang đậu ngoài sảnh. Chồng rỉ tai cô, “chắc khách cưới con ông giám đốc tầng trên em ạ. Xe này không dưới 8 tỷ đâu”.
Nhưng rồi khi người đàn ông trên xe bước xuống thì cả chồng và Linh đứng hình, người đó không ai khác chính là Thắng.
– Anh… Anh… cũng tới sao?
– Tới chứ, em đã báo là anh tới. Dù sao chúng ta hết tình thì vẫn là bạn. Mà vì em báo muộn quá anh không kịp chuẩn bị quà cưới, nhưng anh sẽ tặng vợ chồng em tuần trăng mật ở châu Âu làm quà.
– Thôi đừng nổ nữa, một thằng xe ôm nghèo kiết xác lại còn…
– Chuyện tôi lái xe ôm lấy tiền nuôi vợ ông ăn học là có thật và ông cùng nhiều người đều biết. Nhưng chuyện tôi là con trai của Tổng giám đốc công ty bố ông thì nhiều người biết nhưng chắc chắn ông và bố ông không biết. Tôi không cho Linh biết thân phận thật của tôi vì sợ cô ấy mặc cảm giàu nghèo sẽ không tiếp tục mối quan hệ với tôi nữa thôi.
Nhà anh có khách sạn 5 sao ở châu Âu, em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu thì báo trước anh tiếng để anh thu xếp cho nhé.
Thắng bước vào hội trường cưới và chồng của Linh chết điếng khi thấy bố mình cúi rạp người chào anh ta. Đời đúng là có quá nhiều bất ngờ, nhưng người bất ngờ và cũng là người nuối tiếc nhất chắc chắn không ai khác chính là Linh. Giá như cô…
Để lại một bình luận