Anh traimất nhưng chị dâu không đi bước nữa, cả nhà muốn cắt cho chị 1 mảnh đất thừa kế nhưng đến khi nhìn thấy “lọ hạt bí” mà chị dấm dúi đưa cho mẹđẻ, tôi bàng hoàng nhận ra bí mật kinhkhUng của chị

Em đừng bịa chuyện, ăn nói linh tinh. Không muốn cho chị phần đất thừa kế thì thôi đừng bán đứng danh dự của chị, mang tiếng ác đó.

Tuần trước chị dâu gọi điện báo tin mẹ sức khỏe yếu, sợ khó lòng qua khỏi. Ngay sau đó, 3 anh em tôi sắp xếp công việc để về thăm mẹ. Mấy tháng không nhìn thấy mẹ mà tôi xót quá, da dẻ xanh xao, còm nhom, khó nhọc mới nói được vài từ.

Nhìn thấy các con về đông đủ mẹ vui lắm nhưng toàn thân yếu ớt không thể ngồi dậy được, tay chân cử động cũng khó khăn, việc ăn uống và vệ sinh phải có người phục vụ.

Có lẽ các con về nên mẹ mừng và mỗi bữa ăn được tô cháo. Mẹ ăn được nên sức khỏe hồi phục nhanh chóng khiến anh em tôi rất hạnh phúc. Sau vài ngày ăn uống, xoa bóp, thuốc thang tốt, mẹ đã tỉnh táo và nói chuyện tươi cười với mọi người.

 

Vài ngày ăn uống, xoa bóp, thuốc thang tốt, mẹ đã tỉnh táo và nói chuyện tươi cười với mọi người. (Ảnh minh họa)

Hôm mẹ đẻ chị dâu đến thăm, tôi phát hiện ra 1 bí mật đau lòng. Trước lúc bà thông gia ra về, chị dâu lấy hộp thuốc bổ của mẹ chồng đưa cho mẹ đẻ. Biết mẹ tuổi già sức khỏe yếu, anh em tôi ở xa không chăm sóc được mẹ, thế nên thường xuyên mua thuốc bổ, sữa và tổ yến biếu. Chúng tôi cũng góp tiền để trả lương cho chị dâu phục vụ mẹ.

Hôm chúng tôi về trong nhà không có đồ bổ nào để cho mẹ ăn. Chị dâu nói là bà ăn uống hết rồi, không còn gì nữa. Lúc đó anh em tôi còn thấy hối hận vì mẹ ăn được mà không mua nhiều hơn cho bà dùng.

Vậy là những thứ chúng tôi gửi về bồi dưỡng cho mẹ chưa chắc chị dâu đã đưa cho bà ăn hay lại dấm dúi hết cho mẹ chị ấy. Cứ nghĩ đến đây là tôi giận không thể nói thành lời. Nhưng tôi chưa dám nói chuyện này cho ai biết, bởi mẹ tôi đang phải sống phụ thuộc vào chị dâu, chúng tôi ở xa không thể ở nhà chăm sóc mẹ được mãi.

Ngày hôm kia, chị dâu bảo:

“Số chị không may mắn, lấy chồng được vài tháng thì anh mất. Cũng may có sự giúp đỡ của mọi người mà cuộc sống của 2 mẹ con chị được tươm tất. Nay sức khỏe bà yếu, chẳng biết sống chết ngày nào, mọi người ai cũng có chỗ ở đàng hoàng, sẽ không ai về quê nữa. Thế nên chị rất mong mẹ và anh em tôi cho tặng hết phần đất được thừa kế”.

Chị dâu vừa nói ra 2 anh trai của tôi đồng ý ngay nhưng tôi phản đối gay gắt. Tôi bảo:

“Vợ chồng con gái chị sống ở thành phố, bọn chúng đang phải thuê phòng trọ. Em sợ khi sang tên sổ đỏ cho chị rồi con gái con rể dụ dỗ ngon ngọt bán nhà lên phố ở cùng. Thế là đất đai của tổ tiên sẽ mất, những khi chúng em muốn về thăm quê không có đường về”.

Nghe tôi phân tích đúng nên anh trai cũng tán thành và đồng ý cho chị dâu nửa số đất của bố mẹ, phần còn lại để anh em tôi xây nhà lấy chỗ đi về. Đến lúc này, tôi mới nói ra con người thật của chị dâu. Tôi thuật lại việc đã nhìn thấy chị lấy thuốc bổ của mẹ chồng đưa cho mẹ chị ấy.
Tận mắt tôi nhìn thấy mà chị dâu còn đổi trắng thay đen, chị bảo:

“Lấy cái vỏ thuốc của bà nội đựng vài hạt bí đưa cho bà ngoại trồng. Chị lấy tính mạng của mình ra để thề với các cô chú, nếu chị làm sai sẽ bị phạt. Chị coi mẹ chồng như mẹ đẻ, không bao giờ có chuyện lấy đồ của bà nội cho bà ngoại. Sống thì phải biết trước biết sau, ai đi làm điều thất đức đó, phải tội chết”.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *